[Dịch] Thập Nhật Chung Yên

Chương 27 Ngu xuẩn

“Tề Hạ.” Chương Thần Trạch ôm chéo tay, vẻ mặt không cảm xúc: "Hàn Nhất Mặc bị thương, người đầu tiên hắn gọi là anh, hai người trước kia quen biết nhau à?"

Tề Hạ không thèm ngẩng mắt, tay phải ôm đầu trả lời: "Không quen."

Chương Thần Trạch tiếp tục hỏi: "Vậy anh có đầu mối gì về cái chết của hắn không?"

Tề Hạ không trả lời nữa, thay vào đó lại ngắm nghía thanh kiếm khổng lồ trên người Hàn Nhất Mặc.

Thanh kiếm này mang phong cách cổ xưa, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.

Trên đó có vết tích chiến đấu, trông như đã trải qua nhiều trận chiến vậy.

Nhưng ở thời đại này, ai sẽ cầm một thanh kiếm khổng lồ như vậy để chiến đấu với người khác chứ?

"Tề Hạ, tôi đang hỏi anh đấy, anh không định giải thích gì à?"Chương Thần Trạch bực bội nói.

"Tôi cần giải thích gì? Cô muốn nói tôi giết Hàn Nhất Mặc?" Tề Hạ hỏi.

"Bất kể hung thủ có phải là anh hay không, anh cũng phải nói gì đó để minh oan cho bản thân chứ?"

Tề Hạ vẫn không trả lời, thay vào đó lại đưa tay ra rút kiếm.

“Này!” Cảnh sát Lý thấy vậy vội vàng bước đến: "Tề Hạ, bất kể hung thủ có phải là anh hay không, chúng tôi cũng phải bảo vệ hiện trường vụ án! Nếu không..."

"Nếu không thì sao?” Tề Hạ ngắt lời, “Nếu không thì đợi khi cảnh sát đến điều tra, dễ bị mất bằng chứng à?"

Cảnh sát Lý mấp máy môi, nghẹn lời.

Bây giờ không cần nói đến việc đợi cảnh sát đến điều tra, ngay cả việc hắn có thể sống sót ra ngoài hay không cũng là một vấn đề.

Tề Hạ thấy cảnh sát Lý im lặng, hắn liền dùng cả hai tay, tiếp tục rút kiếm.

Hắn gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực mới có thể rút được hết thân kiếm khỏi mặt đất.

Kiều Gia Kình thấy vậy cũng đi lên giúp một tay, thế mới thấy thanh kiếm khổng lồ này còn nặng hơn hắn nghĩ gấp bội, thanh cổ kiếm đen tuyền này không rõ được đúc từ kim loại nào, ước chừng nặng khoảng một trăm năm mươi cân, tương đương với cân nặng của một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh.

Tề Hạ thở hổn hển, ném thanh kiếm sắt xuống đất, phát ra tiếng động lớn.

Một lúc sau, Tề Hạ mới ổn định lại hơi thở, cuối cùng cũng mở miệng nói với Chương Thần Trạch: “Luật sư Chương, tôi xác nhận lại với cô một lần nữa, thanh kiếm sắt này dài bằng một người trưởng thành, nặng hơn một trăm cân, hiện giờ cô nghi ngờ tôi đã cầm thanh kiếm này lên, vào lúc rạng sáng đã lặng lẽ đến giết Hàn Nhất Mặc lúc đó đang không thể cử động được, hơn nữa tôi còn cắm thật sâu xuống đất?”

Sắc mặt Chương Thần Trạch không mấy dễ coi, cô mím môi không nói.

“Mà trước đó, vì không để các người phát hiện, thanh kiếm sắt này vẫn luôn được tôi giấu trong túi quần, phải không?” Tề Hạ lại hỏi.

Cảnh sát Lý thấy không khí có vẻ không ổn, bèn đứng ra giảng hoà: “Tề Hạ, nếu anh không giết Hàn Nhất Mặc thì sao vẫn nhất quyết rút kiếm ra thế?”

Tề Hạ không dây dưa với Chương Thần Trạch nữa, mà cúi đầu nhìn thanh kiếm khổng lồ dính đầy máu tươi.

Hắn quan sát kĩ một lượt, lắc đầu, sau đó lại lật thanh kiếm sắt qua.

Quả nhiên, ở phần cán kiếm bên kia có khắc ba chữ nhỏ “Thất Hắc Kiếm”.

Trong những thông tin Hàn Nhất Mặc vừa nói, thông tin hữu ích không nhiều lắm, dường như hắn vẫn luôn cố gắng chấp nhận sự thật nào đó, chỉ tiếc rằng đến chết hắn vẫn không hiểu rõ.

Mà trong một mớ tin tức đó, chỉ có ba chữ "Thất Hắc Kiếm" là thứ mà Tề Hạ nhớ được.

"Thanh kiếm này tên là "Thất Hắc Kiếm" à?" Kiều Gia Kình ở bên cạnh hỏi.

Tề Hạ khẽ vuốt cằm, lẩm bẩm nói: "Ba chữ này ở mặt bên kia của Hàn Nhất Mặc, nghĩa là lúc bị đâm thì anh ta không thể biết tên thanh kiếm này. Vậy tại sao anh ta lại nhắc đến "Thất Hắc Kiếm" nhỉ?"

"Tôi thấy suy luận của anh khá kỳ lạ.", Cảnh sát Lý lắc đầu nói, "Tại sao phải quan tâm đến tên của một hung khí? Bây giờ vấn đề không phải là nên xem xét nguyên nhân cái chết của Hàn Nhất Mặc sao?"

Tề Hạ nhìn cảnh sát Lý một cái, rồi nói tiếp: "Khi Hàn Nhất Mặc bị ám sát, trời đang sáng. Cho dù lúc đó hắn đang ngủ, bị thương nặng như vậy cũng nhất định sẽ mở mắt, về lý thuyết anh ta nên nhìn thấy hung thủ, nhưng anh ta lại không hề nhắc đến tên hung thủ, mà thay vào đó lại nhắc đến "Thất Hắc Kiếm" hai lần, chẳng lẽ không kỳ lạ sao?"

"Nhưng anh ta đã gọi tên anh...", Tiêu Nhiễm ở bên cạnh nhỏ giọng nói, "Bất kể đó là thanh kiếm gì, Hàn Nhất Mặc quả thực đã hô tên anh đầu tiên..."

"Cho nên?", Tề Hạ hỏi.

"Cho nên anh là hung thủ...", Tiêu Nhiễm có chút khiếp đảm, cô trốn sau lưng cảnh sát Lý, không dám nhìn Tề Hạ,

Tề Hạ cũng không có giải thích cái gì, chỉ là nhìn chằm chằm Tiêu Nhiễm. Dường như đang phán đoán người phụ nữ này rốt cục là hung thủ thật sự, hay chỉ đơn thuần là ngu ngốc.

"Mà đồng đội của chúng ta đã chết rồi, anh hoàn toàn không buồn bã, còn ở đây bình tĩnh phân tích, nhưng anh là lừa đảo mà! Phân tích của anh có ích gì?!", Tiêu Nhiễm gần như nức nở nói, "Ai trong chúng tôi sẽ tin anh chứ?"

“Buồn bã?” Tề Hạ nhíu mày, như thể không hiểu, “Ý cô là... tôi nên buồn vì một người mà tôi chưa quen đến một ngày sao?”

“Anh lạnh lùng như vậy, nên tôi mới nói anh giống hung thủ!” Giọng nói của Tiêu Nhiễm dần lớn hơn, “Tối qua anh không phải muốn đi sao? Tại sao lại phải ở đây qua đêm? Nghĩ kỹ lại thì, anh cố ý ở lại để giết người đúng không?”

Lúc này, Tề Hạ đã hiểu rõ, người phụ nữ trước mặt này không nhất thiết là hung thủ, nhưng chắc chắn là một kẻ ngu.

Ngay từ khi ở căn phòng ban đầu, người này cũng đã từng hô lên những câu tương tự như “Tại sao chúng ta phải tin tên lừa đảo này”.

Đối với cô ta, “logic” không có tác dụng gì, cô ta chỉ tin vào kết quả mà mình muốn tin thôi.

Kiều Gia Kình nghe không nổi nữa, liền nói với Tiêu Nhiễm: “Này, con ngốc kia, nếu cô không thích động não thì đừng cắt ngang lời người khác. Tôi nghĩ phân tích của lừa đảo có lý.”

“Nhưng ba người các anh vốn dĩ không phải người tốt!” Tiêu Nhiễm ức khuất phản bác, “Nơi đây có người chết, ba người các anh là nghi phạm đáng ngờ nhất chứ gì nữa? Tôi ngốc thì sao chứ? Tôi có ngốc cũng không làm chuyện xấu!”

Câu nói này không chỉ nhắm vào Tề Hạ, mà còn bao gồm cả Kiều Gia Kình và Điềm Điềm đang đứng bên cạnh.

Đúng vậy, cả ba người bọn họ vốn dĩ không phải là loại người tốt đẹp gì.

Tề Hạ gật đầu, đáp: "Cô nói đúng."

Hắn từ bỏ việc kiểm tra thi thể và thanh kiếm khổng lồ rồi từ từ đứng dậy: "Không cần thiết phải nhìn tiếp nữa, người đó là do tôi giết."

Mọi người nghe Tề Hạ nói vậy đều không biểu lộ cảm xúc gì.

Chỉ có Tiêu Nhiễm có vẻ hơi kích động: "Các anh xem kìa! Hắn đã tự thừa nhận rồi! Hắn vừa lải nhải một hồi lâu là muốn dùng tên của thanh kiếm đó để đánh lạc hướng!"

Cảnh sát Lý đứng bên cạnh cau mày, không biết đang suy nghĩ gì.

"Này! Lừa đảo!" Kiều Gia Kình có chút không hiểu được, "Cho dù anh có thừa nhận thì ai sẽ tin chứ? Chưa nói đến anh, thanh kiếm này cho dù anh và tôi cùng nhau di chuyển cũng không thể không phát ra tiếng động được."

Tề Hạ khoát tay, bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.

"Không quan trọng, dù sao cũng chỉ có mười ngày, bị gán tội hung thủ thì sao? Hơn nữa tôi không thích tranh luận với những kẻ ngu ngốc."

Nghe Tề Hạ nói vậy, Kiều Gia Kình cũng nhếch mép, đi theo.

Tiếp theo là Điềm Điềm, ngay từ đầu cô đã quyết định đi theo Tề Hạ và Kiều Gia Kình, giờ thì càng không cần phải ở lại.

Lâm Cầm quay đầu lại, nhìn Cảnh sát Lý một cách đầy ẩn ý, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, lắc đầu, bỏ đi.

Đội ngũ chỉ còn tám người lại chia thành hai nhóm.

Bốn người ở lại sắc mặt đều có chút phức tạp, chỉ có Tiêu Nhiễm trông như trút được gánh nặng: "Quá tốt rồi... Cuối cùng những kẻ trông có vẻ xấu xa kia cũng đã đi rồi..."

“Tiêu Nhiễm, hình như chúng ta quên mất một chuyện quan trọng...” Bác sĩ Triệu nhỏ giọng nói với Tiêu Nhiễm.

...

Tiêu Nhiễm chạy ra khỏi nhà, gọi bốn người kia lại:

"Dừng lại!"

Tề Hạ lạnh lùng quay đầu lại, không biết đối phương muốn làm gì.

"Các người có quên chuyện gì không?" Tiêu Nhiễm hỏi, “’Đạo’ đâu?”

“’Đạo’?”

"Bốn viên 'Đạo' thì sao? Chín người chúng ta liều mạng chiến đấu thắng được bốn viên 'Đạo', không thể để anh mang tất cả đi được!"

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất